Tôi luôn coi quãng hôn nhân đầu tiên của mình là một góc ký ức vừa đẹp vừa đau. Đẹp vì chúng tôi từng yêu nhau thật lòng, còn đau… là vì cuối cùng cả hai vẫn không thể đi đến cuối cùng. Mẹ tôi và cô ấy mâu thuẫn từ những chuyện nhỏ nhặt trong nhà, rồi lớn dần lên thành bức tường mà không ai còn đủ sức trèo qua. Nhiều lần tôi đứng giữa họ, nói chẳng thành lời. Một bên là mẹ — người đã hy sinh cả đời vì tôi; một bên là vợ — người tôi từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Nhưng thực tế luôn tàn nhẫn hơn lý thuyết. Khi có tình cảm mà không có sự đồng thuận của gia đình, mọi thứ chỉ như căn nhà bị mối cắn dần từ bên trong: một lúc nào đó, nó sẽ sụp.
Chúng tôi sống với nhau ba năm không sinh được con. Mẹ tôi càng sốt ruột, liên tục thúc giục đi khám hiếm muộn, dằn vặt tôi, rồi nhìn vợ bằng ánh mắt không còn thiện cảm. Vợ tôi vốn yếu đuối, lại nhạy cảm, càng ngày càng thu mình, ít nói, ngại va chạm. Từ lúc ấy, chúng tôi bắt đầu ly thân, chỉ là không nói ra. Vợ tôi dọn về nhà mẹ đẻ ở tạm. Dù tôi biết cô ấy vẫn yêu tôi, và tôi cũng vậy… nhưng mệt mỏi quá rồi. Sự căng thẳng triền miên khiến chúng tôi không thể ở gần nhau.
Ngày ra tòa, hai đứa ký vào tờ giấy ly hôn, chẳng ai nói câu níu kéo. Chúng tôi như hai người lính cạn sức sau chiến trận, không còn hơi để chiến đấu hay để yêu nữa. Khi bước ra khỏi cánh cửa tòa án, tôi thấy mắt cô ấy đỏ hoe nhưng miệng lại cố mỉm cười. Tôi cũng gật đầu, coi như lời chào cuối cùng. Rồi ai đi đường nấy. Tưởng thế là hết.
Nhưng số phận đâu có đơn giản như vậy.
Mẹ tôi vốn thương con đến mức cố chấp. Từ khi tôi ly hôn vợ cũ, bà liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Lần nào tôi cũng từ chối. Đến một lần bà lên cơn đau tim nhẹ vì giận tôi “không chịu nghĩ cho tương lai mình”, tôi mềm lòng. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác làm con bất hiếu là như thế nào. Thế là tôi miễn cưỡng đồng ý gặp cô gái mà mẹ chọn.
Vợ mới của tôi là Lan — một người nhanh nhẹn, hoạt bát, hòa đồng, làm nhân viên kinh doanh. Cô ấy không ngại đi lại, không ngại va chạm, cũng không khó tính như vợ cũ của tôi từng bị mẹ tôi chê. Mẹ tôi quý Lan ngay từ buổi đầu tiên. Tôi và Lan cưới nhau sau vài tháng tìm hiểu… có thể nói là cưới theo ý mẹ hơn là theo ý tôi.
Thời gian đầu sống với Lan, tôi luôn cảm giác thiếu thiếu một thứ gì đó. Có lẽ vì trong lòng tôi vẫn còn dư âm của cuộc hôn nhân cũ. Lan rất bận rộn, tối hay tăng ca, đôi khi về nhà lúc khuya. Tôi muốn Lan tìm việc nhẹ nhàng hơn nhưng cô ấy kiên quyết: “Công việc hiện tại giúp em kiếm tốt, em không bỏ được.” Tôi đành im lặng.
Mẹ tôi không thích điều đó. Bà sợ dâu làm nghề kinh doanh dễ giao du, dễ “hư hỏng”. Tôi càng nghe càng mệt mỏi. Sao số tôi lại khổ như thế…?
Rồi một năm sau ngày cưới, Lan mang bầu. Mẹ tôi vui đến mức khóc. Tôi cũng vui. Thật sự, cảm giác được làm cha khiến tôi như được tiếp thêm sức sống. Lan sinh con gái đầu lòng kháu khỉnh. Nhìn con, mọi mệt mỏi tan biến. Tôi còn nghĩ, hóa ra đôi khi hạnh phúc đến sau khổ đau.
Nhưng đời đâu chịu yên bình lâu.
Một buổi chiều, tôi đi mua sữa cho con ở siêu thị. Đang chọn thì nghe tiếng một người phụ nữ gọi tên tôi. Quay lại — đó là vợ cũ của tôi, Mai. Tôi ngỡ ngàng đứng yên. Trước mặt tôi là một Mai hoàn toàn khác: gương mặt hồng hào, dáng vẻ tươi tắn, đặc biệt là cái bụng bầu lộ rõ khiến tôi đứng hình.
Mai mang thai. Hơn 7 tháng.
Tôi cảm giác như có ai vỗ mạnh vào đầu. Cô ấy từng ở với tôi nhiều năm mà mãi không có tin tức gì. Vậy mà mới tái hôn vài tháng đã có bầu ngay?
Tôi không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ biết trái tim mình như bị một cái móc vô hình kéo xuống.
Mai mỉm cười, vẫn nhẹ nhàng như ngày nào:
— Anh khỏe không? Em nghe nói anh có con rồi?
Tôi gật đầu. Mai nhìn tôi một lúc lâu bằng ánh mắt khó tả.
Tôi hỏi:
— Em… mang thai?
Mai vuốt bụng, cười dịu dàng:
— Ừ, em sắp sinh rồi. Cũng may… lần này ông trời thương.
Chúng tôi nói với nhau vài câu xã giao. Rồi đột nhiên, Mai im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói câu khiến cả người tôi tê dại:
— Em nói thật lòng… anh nên đưa con bé đi xét nghiệm ADN đi.
Tôi chết lặng.
— Sao… em lại nói vậy?
Mai đáp, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
— Anh thử nghĩ xem. Em ở với anh bao năm không có nổi một đứa con. Vậy mà vừa kết hôn mới ba tháng đã có thai. Không phải em bị vấn đề. Anh hiểu chứ?
Tôi muốn phản bác. Nhưng miệng tôi cứng lại.
Mai nói tiếp:
— Em không phải gieo mâu thuẫn. Nhưng anh nên biết sự thật để sống cho thẳng lưng. Nhìn lại mọi thứ đi, đừng để đến lúc quá muộn…
Nói xong, Mai chào tôi rồi bước vào quầy thu ngân. Tôi đứng đó hơn năm phút, chân như nhũn ra. Tôi không biết mình là ai nữa, không biết nên tin gì. Tôi về nhà, nhìn con gái bé bỏng đang ngủ mà lòng ngổn ngang.
Có phải… nó không phải con tôi?
Có phải Mai nói đúng? Có phải do… tôi có vấn đề?
Tôi mệt mỏi đến mức đêm ấy không ngủ được. Tôi giấu mọi chuyện, không dám mở lời với Lan. Nhưng càng nhìn con, tôi càng hoang mang. Càng nghĩ đến lời Mai, tôi càng rối.
Nếu Mai nói thật… Tôi sẽ mất tất cả: danh dự, gia đình, con gái mà tôi yêu thương, lòng tin của mẹ…
Nhưng nếu đó là lời nói trong tức giận của Mai?
Tôi đang đứng trên lằn ranh giữa yêu thương và nghi ngờ, giữa quá khứ và thực tại, giữa lòng tự trọng và nỗi sợ thất bại của một người đàn ông.
Tôi phải làm gì đây?
Đi xét nghiệm ADN — hay giả vờ như chưa từng nghe thấy những lời đó?
Tôi sợ mọi thứ sụp đổ. Nhưng tôi cũng sợ sống trong một gia đình được xây trên lời nói dối.
Tôi càng nghĩ càng thấy mình muốn gục xuống. Nhất là khi nhận ra… tôi nhớ Mai. Tôi nhớ cuộc hôn nhân cũ, nhớ những ngày chưa có áp lực mẹ chồng nàng dâu, nhớ cảm giác bình yên khi có người thật lòng vì mình.
Phải chăng tôi đang bị trừng phạt vì đã để sự nhu nhược của mình phá hỏng một gia đình?
Giờ đây, tôi đứng trước lựa chọn quyết định cả cuộc đời: kiểm chứng sự thật, hay để mọi thứ trôi trong bóng tối?
Tôi không biết nên nghe ai — nghe lý trí, hay nghe trái tim?
Nhưng Mai đã gieo vào lòng tôi một hạt giống nghi ngờ. Và hạt giống ấy… đang lớn lên từng giờ.










